[Truyện ngắn] *Lăng kính hồng*
Trang 1 trong tổng số 1 trang
[Truyện ngắn] *Lăng kính hồng*
Bạn có biết rằng cuộc đời ko
tòan màu hồng như bạn nghĩ ko , nó có những mảng màu rất khác nhau ,
buồn có vui có, nhưng nếu bạn mang một chiếc kính màu hồng thì bạn sẽ
ko bao giờ nhận ra nó đâu. Mình cũng đã từng như vậy , cho đến
khi..........
Hôm ấy , nó vội vã vào lớp học thêm Lí vì cứ
tưởng mình đi trễ, nhưng hóa ra lại còn rất sớm, nó bèn ngồi vào cái
bàn quen thuộc đó, nơi nó và con bạn thân hay chiếm một nửa khi tụi con
trai khác ngồi một nữa còn lại . Chợt nó nhớ ra là nó chưa làm bài tập
về nhà, lỡ chút nữa thầy kiềm thì sao! Nó lật tập ra , mắt nhìn vào
cuốn tài liệu nhưng đầu óc thì trống rỗng, hậu quả của hai tiết học thể
dục giữa 3h chiều.Thôi, mệt quá, khỏi làm !Nó nghĩ vậy , rồi bạn nó vào
, nó ngồi tíu tít nói chuyện với bạn , an tâm một chút sao khi nghe bạn
nó nói là cũng chưa làm bt.Ah hay wá , thầy vô rùi mà tụi con trai vẫn
chưa vô,chắc nghỉ rồi, haha hôm nay mình sẽ độc chiếm cái bàn này!Bỗng
có một tên người lạ khác lúng túng chào thầy rồi ngó dáo dác tìm chỗ
ngồi.Chắc người mới rồi!Ê sao lại ngồi vào bàn của tui chứ! Hứ , thôi
kệ cho ngồi luôn , may cho hắn là hôm nay mình hiền đó!Tên này thật kì
lạ, đi học Lí mà ko mang theo máy tính, lại còn đi trễ, người thì đầy
mồ hôi.Ẹ, để ý hắn chi chứ!
-Hân nè, hình như thằng đó mới vô!
-Uh, ngó vậy là biết rồi-Nó hất đầu về phía-nửa-cái-bàn-còn-lại.
-Sao thấy tội nghiệp ghê, hay Hân cho nó mượn tài liệu đi, mình với Hân coi chung nha!
Nó
giả bộ không nghe thấy, cắm đầu vào mấy bài Mạch điện khó nhai thầy
đang giảng.Nó ko muốn tập tài liệu iu quí của nó vào tay một người ko
quen biết mà người đó lại còn là một tên con trai.Tự nhiên nó cảm thấy
tội lỗi , liếc nhìn hắn một cái.Trời, sao mà học dở quá vậy, bài này
hồi nãy thầy giảng rồi mà, chỉ cần chép lại , thế số vô là xong , vậy
mà hắn còn cắn bút suy nghĩ,chắc ko hiểu đề.Thiệt tình!Sao mà hiền quá
vậy, ko biết đi mượn tài liệu người khác mà coi, hay là mình cho hắn
mượn…..thôi, có gì chút tính!Nhìn mặt hắn sao mà già ơi là già, cỡ hơn
2 tuổi,mặc áo sơ mi màu sọc mà còn đóng thùng ,đeo dây nịt, gì mà quê
thấy sợ.
-Các em nghỉ giải lao 5 ph!
Nó chỉ chờ có
vậy, thở phù một cái, nằm dài ra bàn.Con nhỏ Nga khều khều nó nói
chuyện.Hai đứa tíu tít nói chuyện được một lát,bỗng mặt nhỏ bạn nó bỗng
nghiêm lại, rồi lặp lại câu nói mà nãy giờ nó sợ nghe nhất và đã giả bộ
như không nghe thấy lúc nãy.Tiêu rồi, đúng là chạy trời ko khỏi
nắng.Nhỏ này ghê lắm, tính tình y như mẹ nó, có lần, nhỏ dắt nó đi chợ
chọn quà sinh nhật như mẹ nó dắt nó đi chợ mua đồ Tết vậy.Trả giá
chuyên nghiệp luôn, làm mấy bà bán hàng chịu thua , bán đồ cho nó chỉ
còn 50% giá ban đầu.Nó nể nhỏ từ lúc đó.Nó đành gật đầu đưa cuốn tài
liệu của nó cho hắn, nếu nó ko đưa , coi chừng nhỏ Nga giận luôn , tính
nhỏ hay giận mà, nó sợ lắm nên nghe lời nhỏ.
-Nè, bạn gì ơi! Bạn ko có tài liệu hả, cho bạn mượn nè!
-…..!-Hắn nhìn nó rồi gật đầu.
Xí
người gì đâu mà bất lịch sự, ko thèm nói nửa lời , biết vậy ko cho hắn
mượn!Đang làm bài tập nhưng nó bồn chồn ko yên , cứ liếc qua cuốn tài
liệu, lỡ mà hắn làm dơ thì sao….
-Tôi nói lại với các em , về
nhà nhớ làm bài tập , nếu ko làm mà chỉ biết chờ tôi giải rồi chép mà
ko hiểu gì thì tôi khuyên các em hãy nghỉ học đi!
Thầy nó lại
bắt đầu cái điệp khúc quen thuộc, mà lúc đầu cũng làm cho nó hơi sợ đôi
chút, nhưng nghe hòai chẳng còn cảm giác gì nữa.Hắn giật mình rồi lúng
túng nhìn thầy sợ sệt. Ha, tội nghiệp, ma mới mà, riết rồi quen thôi
cưng! Nó thầm nghĩ.
Tan học, hắn trả nó cuốn tài liệu , với
một lời cám ơn lí nhí trong miệng. Nó ko nói gì , chỉ lấy cuốn tài liệu
cất vô cặp , coi như một đòn trả thù hắn khi nãy.Nó rảo bước ra cửa lớp
,chờ nhỏ Nga lấy xe.Nó thấy hắn chần chừ trong lớp làm gì đó nhưng nó
ko quan tâm , vì bao tử của nó đang réo gọi.Nó đứng bên ngòai cửa, nghe
lóang thóang hắn nói gì đó với thầy nhưng ko rõ.
Nhỏ Nga lấy xe ở Châu Phi chắc sao mà lâu wá trời.Đói wá.
-………….lâu
rồi nên ko nhớ gì đâu .Đi làm thì chấp nhận đi làm đi, bây giờ em có
học lại chỉ tốn thời gian thôi, tôi ko nhận em đâu!
-Thầy….
-TÔI ĐÃ NÓI KHÔNG LÀ KHÔNG!
Nó
thấy hắn ra khỏi lớp, lầm lủi bước đi.Nó cảm thấy bàng hòang, một cảm
giác khó chịu tỏa ra trong người nó.Tội nghiệp pha lẫn với sợ sệt ,
khinh bỉ.Nó thấy thầy tàn nhẫn quá, dù biết từ lâu đó là nguyên tắc của
thầy.Nó quay sang nhìn những đứa khác, tụi nó vẫn vô tư cười đùa như ko
có gì, sao lại thế được, rõ ràng là tụi nó có nghe thấy mà!
Hắn dắt xe đạp ra khỏi nhà thầy, rồi đạp xe biến mất vào bóng đêm.
-Hân!Làm gì đứng đó vậy, lên xe đi!
Nhỏ Nga dừng xe trước mặt nó từ bao giờ, nó vội leo lên xe về.
Nhỏ
Nga chạy xe nhanh quá, gío thổi vào nó lạnh ngắt, nhưng sao lòng nó vẫn
thấy buồn bực, ngột ngạt.Muốn nói ra chuyện nó thấy nhưng nó cảm thấy
nhỏ ko phải là người thích hợp.
-Bái bai Hân nha.-nói rồi nhỏ phóng xe đi .
Nó
uể ỏai vào nhà, cảm giác lúc nãy vẫn còn bám lấy nó.Nó ko muốn kể cho
mẹ nghe, vì mẹ hay vặn hỏi đủ điều về những gì nó có liên quan đến con
trai.Em gái nó à, cũng được, vì nó tính ít nói , ko sợ nó kể cho mẹ
nghe.Nó kéo em lại gần.
-Hạ, ta muốn nói chuyện với ngươi!
Cái
cách xưng hô giữa hai chị em nó thật là tức cừơi , cứ như chủ với nô lệ
vậy, mẹ nó cũng từng bắt chị em nó sửa , nhưng nó và em nó ko sao bỏ
được.
Em nó mới học lớp 6 , nhưng nó nghĩ rằng em nó không đơn giản , đôi khi có những suy nghĩ chín chắn lắm.
Nó kể xong, để an tòan hơn , nó còn thêm một câu
-Người đó ta ko quen biết gì hết luôn thiệt đó!
Rồi
nó còn tả lại cái cảm giác ban nãy của nó, nói rồi nó thấy nhẹ nhõm vô
cùng, như trút đi gánh nặng của một người vừa chứng kiến một tội ác mà
sợ trả thù nên ko dám báo cảnh sát vậy.Em nó im lặng một lúc rồi hỏi:
-Vậy người đó tại sao lại nghỉ học đi làm?
-Chắc tại gia đình nghèo ko đủ tiền đi học, hay tại thi rớt nên phải đi làm.
-Uhm...
Em nó ôm con chó Mập vào lòng rồi nói với con chó:
-Thấy chưa Mập , làm việc gì cũng phải làm hết sức mình để sao này đừng hối hận nghen!
Nó
ngớ người , đúng là vậy.Nó nghĩ cho dù mình có hối hận , chưa chắc
người khác cho mình cơ hội lần thứ 2.Nó ko biết là thầy đáng trách hay
lỗi tại ở hắn.
Ko biết hắn sẽ cam chịu tiếp
tục đi làm , hay tối tối lại đi tìm thầy để tìm kiếm cơ hội thứ 2 cho
bản thân để rồi bị từ chối. Bài học này đến với nó đúng lúc hơn với
hắn. Mong hắn sẽ hiểu ra được.Lăng kính nhìn cuộc sống của nó từ nay đã
có thêm một màu mới, tuy màu này ko đẹp nhưng chắc chắn sẽ có trong
tương lai của nó nếu nó không cố gắng ngay từ bây giờ.
------------------------------------
tòan màu hồng như bạn nghĩ ko , nó có những mảng màu rất khác nhau ,
buồn có vui có, nhưng nếu bạn mang một chiếc kính màu hồng thì bạn sẽ
ko bao giờ nhận ra nó đâu. Mình cũng đã từng như vậy , cho đến
khi..........
Hôm ấy , nó vội vã vào lớp học thêm Lí vì cứ
tưởng mình đi trễ, nhưng hóa ra lại còn rất sớm, nó bèn ngồi vào cái
bàn quen thuộc đó, nơi nó và con bạn thân hay chiếm một nửa khi tụi con
trai khác ngồi một nữa còn lại . Chợt nó nhớ ra là nó chưa làm bài tập
về nhà, lỡ chút nữa thầy kiềm thì sao! Nó lật tập ra , mắt nhìn vào
cuốn tài liệu nhưng đầu óc thì trống rỗng, hậu quả của hai tiết học thể
dục giữa 3h chiều.Thôi, mệt quá, khỏi làm !Nó nghĩ vậy , rồi bạn nó vào
, nó ngồi tíu tít nói chuyện với bạn , an tâm một chút sao khi nghe bạn
nó nói là cũng chưa làm bt.Ah hay wá , thầy vô rùi mà tụi con trai vẫn
chưa vô,chắc nghỉ rồi, haha hôm nay mình sẽ độc chiếm cái bàn này!Bỗng
có một tên người lạ khác lúng túng chào thầy rồi ngó dáo dác tìm chỗ
ngồi.Chắc người mới rồi!Ê sao lại ngồi vào bàn của tui chứ! Hứ , thôi
kệ cho ngồi luôn , may cho hắn là hôm nay mình hiền đó!Tên này thật kì
lạ, đi học Lí mà ko mang theo máy tính, lại còn đi trễ, người thì đầy
mồ hôi.Ẹ, để ý hắn chi chứ!
-Hân nè, hình như thằng đó mới vô!
-Uh, ngó vậy là biết rồi-Nó hất đầu về phía-nửa-cái-bàn-còn-lại.
-Sao thấy tội nghiệp ghê, hay Hân cho nó mượn tài liệu đi, mình với Hân coi chung nha!
Nó
giả bộ không nghe thấy, cắm đầu vào mấy bài Mạch điện khó nhai thầy
đang giảng.Nó ko muốn tập tài liệu iu quí của nó vào tay một người ko
quen biết mà người đó lại còn là một tên con trai.Tự nhiên nó cảm thấy
tội lỗi , liếc nhìn hắn một cái.Trời, sao mà học dở quá vậy, bài này
hồi nãy thầy giảng rồi mà, chỉ cần chép lại , thế số vô là xong , vậy
mà hắn còn cắn bút suy nghĩ,chắc ko hiểu đề.Thiệt tình!Sao mà hiền quá
vậy, ko biết đi mượn tài liệu người khác mà coi, hay là mình cho hắn
mượn…..thôi, có gì chút tính!Nhìn mặt hắn sao mà già ơi là già, cỡ hơn
2 tuổi,mặc áo sơ mi màu sọc mà còn đóng thùng ,đeo dây nịt, gì mà quê
thấy sợ.
-Các em nghỉ giải lao 5 ph!
Nó chỉ chờ có
vậy, thở phù một cái, nằm dài ra bàn.Con nhỏ Nga khều khều nó nói
chuyện.Hai đứa tíu tít nói chuyện được một lát,bỗng mặt nhỏ bạn nó bỗng
nghiêm lại, rồi lặp lại câu nói mà nãy giờ nó sợ nghe nhất và đã giả bộ
như không nghe thấy lúc nãy.Tiêu rồi, đúng là chạy trời ko khỏi
nắng.Nhỏ này ghê lắm, tính tình y như mẹ nó, có lần, nhỏ dắt nó đi chợ
chọn quà sinh nhật như mẹ nó dắt nó đi chợ mua đồ Tết vậy.Trả giá
chuyên nghiệp luôn, làm mấy bà bán hàng chịu thua , bán đồ cho nó chỉ
còn 50% giá ban đầu.Nó nể nhỏ từ lúc đó.Nó đành gật đầu đưa cuốn tài
liệu của nó cho hắn, nếu nó ko đưa , coi chừng nhỏ Nga giận luôn , tính
nhỏ hay giận mà, nó sợ lắm nên nghe lời nhỏ.
-Nè, bạn gì ơi! Bạn ko có tài liệu hả, cho bạn mượn nè!
-…..!-Hắn nhìn nó rồi gật đầu.
Xí
người gì đâu mà bất lịch sự, ko thèm nói nửa lời , biết vậy ko cho hắn
mượn!Đang làm bài tập nhưng nó bồn chồn ko yên , cứ liếc qua cuốn tài
liệu, lỡ mà hắn làm dơ thì sao….
-Tôi nói lại với các em , về
nhà nhớ làm bài tập , nếu ko làm mà chỉ biết chờ tôi giải rồi chép mà
ko hiểu gì thì tôi khuyên các em hãy nghỉ học đi!
Thầy nó lại
bắt đầu cái điệp khúc quen thuộc, mà lúc đầu cũng làm cho nó hơi sợ đôi
chút, nhưng nghe hòai chẳng còn cảm giác gì nữa.Hắn giật mình rồi lúng
túng nhìn thầy sợ sệt. Ha, tội nghiệp, ma mới mà, riết rồi quen thôi
cưng! Nó thầm nghĩ.
Tan học, hắn trả nó cuốn tài liệu , với
một lời cám ơn lí nhí trong miệng. Nó ko nói gì , chỉ lấy cuốn tài liệu
cất vô cặp , coi như một đòn trả thù hắn khi nãy.Nó rảo bước ra cửa lớp
,chờ nhỏ Nga lấy xe.Nó thấy hắn chần chừ trong lớp làm gì đó nhưng nó
ko quan tâm , vì bao tử của nó đang réo gọi.Nó đứng bên ngòai cửa, nghe
lóang thóang hắn nói gì đó với thầy nhưng ko rõ.
Nhỏ Nga lấy xe ở Châu Phi chắc sao mà lâu wá trời.Đói wá.
-………….lâu
rồi nên ko nhớ gì đâu .Đi làm thì chấp nhận đi làm đi, bây giờ em có
học lại chỉ tốn thời gian thôi, tôi ko nhận em đâu!
-Thầy….
-TÔI ĐÃ NÓI KHÔNG LÀ KHÔNG!
Nó
thấy hắn ra khỏi lớp, lầm lủi bước đi.Nó cảm thấy bàng hòang, một cảm
giác khó chịu tỏa ra trong người nó.Tội nghiệp pha lẫn với sợ sệt ,
khinh bỉ.Nó thấy thầy tàn nhẫn quá, dù biết từ lâu đó là nguyên tắc của
thầy.Nó quay sang nhìn những đứa khác, tụi nó vẫn vô tư cười đùa như ko
có gì, sao lại thế được, rõ ràng là tụi nó có nghe thấy mà!
Hắn dắt xe đạp ra khỏi nhà thầy, rồi đạp xe biến mất vào bóng đêm.
-Hân!Làm gì đứng đó vậy, lên xe đi!
Nhỏ Nga dừng xe trước mặt nó từ bao giờ, nó vội leo lên xe về.
Nhỏ
Nga chạy xe nhanh quá, gío thổi vào nó lạnh ngắt, nhưng sao lòng nó vẫn
thấy buồn bực, ngột ngạt.Muốn nói ra chuyện nó thấy nhưng nó cảm thấy
nhỏ ko phải là người thích hợp.
-Bái bai Hân nha.-nói rồi nhỏ phóng xe đi .
Nó
uể ỏai vào nhà, cảm giác lúc nãy vẫn còn bám lấy nó.Nó ko muốn kể cho
mẹ nghe, vì mẹ hay vặn hỏi đủ điều về những gì nó có liên quan đến con
trai.Em gái nó à, cũng được, vì nó tính ít nói , ko sợ nó kể cho mẹ
nghe.Nó kéo em lại gần.
-Hạ, ta muốn nói chuyện với ngươi!
Cái
cách xưng hô giữa hai chị em nó thật là tức cừơi , cứ như chủ với nô lệ
vậy, mẹ nó cũng từng bắt chị em nó sửa , nhưng nó và em nó ko sao bỏ
được.
Em nó mới học lớp 6 , nhưng nó nghĩ rằng em nó không đơn giản , đôi khi có những suy nghĩ chín chắn lắm.
Nó kể xong, để an tòan hơn , nó còn thêm một câu
-Người đó ta ko quen biết gì hết luôn thiệt đó!
Rồi
nó còn tả lại cái cảm giác ban nãy của nó, nói rồi nó thấy nhẹ nhõm vô
cùng, như trút đi gánh nặng của một người vừa chứng kiến một tội ác mà
sợ trả thù nên ko dám báo cảnh sát vậy.Em nó im lặng một lúc rồi hỏi:
-Vậy người đó tại sao lại nghỉ học đi làm?
-Chắc tại gia đình nghèo ko đủ tiền đi học, hay tại thi rớt nên phải đi làm.
-Uhm...
Em nó ôm con chó Mập vào lòng rồi nói với con chó:
-Thấy chưa Mập , làm việc gì cũng phải làm hết sức mình để sao này đừng hối hận nghen!
Nó
ngớ người , đúng là vậy.Nó nghĩ cho dù mình có hối hận , chưa chắc
người khác cho mình cơ hội lần thứ 2.Nó ko biết là thầy đáng trách hay
lỗi tại ở hắn.
Ko biết hắn sẽ cam chịu tiếp
tục đi làm , hay tối tối lại đi tìm thầy để tìm kiếm cơ hội thứ 2 cho
bản thân để rồi bị từ chối. Bài học này đến với nó đúng lúc hơn với
hắn. Mong hắn sẽ hiểu ra được.Lăng kính nhìn cuộc sống của nó từ nay đã
có thêm một màu mới, tuy màu này ko đẹp nhưng chắc chắn sẽ có trong
tương lai của nó nếu nó không cố gắng ngay từ bây giờ.
------------------------------------
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
|
|