Ngày xưa thân ái...
4 posters
Trang 2 trong tổng số 2 trang
Trang 2 trong tổng số 2 trang • 1, 2
Re: Ngày xưa thân ái...
đọc xong choáng lun ^^.
* Thơ hay lắm ạ em sẽ copy mấy bài hehe
* chú: múi giờ ở Sing cách VN có 1h thoy chú ạ
* Thơ hay lắm ạ em sẽ copy mấy bài hehe
* chú: múi giờ ở Sing cách VN có 1h thoy chú ạ
nhocmaru- Tổng số bài gửi : 31
Age : 32
Registration date : 05/12/2007
Re: Ngày xưa thân ái...
Em cũng thấy thơ hay àh. Chú ơi, chú quả là một nhà sưu tầm thơ quá siêu rồi. Chú chắc là thích thơ lắm hả chú , khi nào chú về VN chúng ta sẽ liên lạc chứ hả chú....
Re: Ngày xưa thân ái...
Chú ơi, hy vọng con sẽ gặp chú ở Việt Nam, quả thật con muốn bít chú thế nào ạ???? hihi
playful_62- Tổng số bài gửi : 150
Age : 34
Registration date : 14/11/2007
Re: Ngày xưa thân ái...
Dear All,
OK. tôi nghĩ sẽ rất vui khi gặp gỡ các bạn một dịp nào đó.
Chúc giáng sinh an lành !
thân mến,
OK. tôi nghĩ sẽ rất vui khi gặp gỡ các bạn một dịp nào đó.
Chúc giáng sinh an lành !
thân mến,
pcnguyen- Tổng số bài gửi : 34
Registration date : 13/12/2007
Re: Ngày xưa thân ái...
Thánh Đường Xưa
Ba năm, nhưng tưởng như lâu lắm rồi Nghi mới trở về quê ngoại. Lại đúng vào dịp Noel. Cô thức dậy vào buổi ban mai, nằm thật lâu trong giường để lắng nghe tiếng chim hót trong những vòm cây quanh vườn, tiếng gầu nước khua vào thành giếng, tiếng ai đó đổ nước vào thùng, và tiếng quét lá...
oOo
Ngoại cô thường có thói quen quét lá mỗi buổi sáng. Khi cây cỏ ngoài vườn còn ướt sương, khi những tia nắng đầu tiên chỉ vừa lướt trên những ngọn cây xa tít, nhuộm một màu vàng óng ánh, rất dịu. Bà dồn lá thành một đống to ở góc vườn rồi châm lửa đốt. Lá khô cháy giòn và lá tươi nổ lép bép. Có những loại lá mà bọn trẻ con gọi là lá nổ, Nghi thường hái bỏ vào lửa, thích thú nhìn chúng nổ tanh tách và phồng rộp lên như cái bánh đa nướng. Cô đã sống những ngày tháng đẹp nhất của mình ở nơi này, một xứ đạo hiền hoà và bình yên. Cô đã trải qua một tuổi thơ trong trẻo và thánh thiện, một mối tình đầu cũng trong trẻo và thánh thiện như thế. Bởi vậy mà mỗi lúc nhớ về quê ngoại, nhớ tuổi thơ là Nghi lại nhớ Đông, nhớ đến da diết.
Suốt ba năm đại học, cô chỉ chăm chú vào sách vở, và không động rung trước bất kỳ ai, mặc dù không hẳn là vì Đông, hoặc ít ra cô cũng tin rằng không phải vì anh. Cách đây không lâu cô đã nghe ai đó nói rằng anh vừa làm lễ tuyên thệ, cô có cảm giác lạ lẫm và cố hình dung ra anh trong chiếc áo chùng đen. Cô nhớ mình đã từng nói với Đông rằng cô muốn anh trở thành một nghệ sĩ chơi piano trong nhà hát lớn chứ không phải là một thầy tu chơi đàn ở nhà thờ. Cô luôn nhớ đôi bàn tay mảnh và dài của anh lướt trên những phím đàn tài hoa như thế nào.Và cô nhớ, nhớ mãi cái ngày bà ngoại mất, Đông đứng bên cạnh tháp chuông chờ cô đi lễ ra để ôm choàng cô vào lòng và nói:
-Em phải khóc đi Nghi, tại sao trong đám tang em không khóc.
Và cô đã khóc, khóc mãi trong vòng tay Đông, không một chút e thẹn, ngượng ngùng, chỉ thấy nhẹ lòng vì biết mình được yêu thương và thấu hiểu. Nhưng từ ngày vào thành phố, Nghi đã luôn biết rằng Đông là ký ức, là một mối tình đã qua, nếu như cô có thể gọi đó là một mối tình...
oOo
Anh lớn hơn cô vài tuổi. Và là một tu sinh. Sinh ra trong một gia đình ngoan đạo nên ngay từ bé, anh đã biết chắc rằng mình sẽ trở thành tu sĩ.
Còn cô chỉ là một cô bé con gầy gò và lặng lẽ, hát trong ca đoàn của giáo xứ. Bố mẹ cô đều sống ở thành phố, còn cô thì sống với bà ngoại ở giáo xứ yên lành này từ lúc bé xíu. Thỉnh thoảng, bà ngoại lại bảo cô mang lên nhà thờ cho cha xứ những món ăn ngon. Anh thường đàn cho ca đoàn của cô trong những buổi lễ chủ nhật dành cho thiếu nhi. Cô không phải là người hát hay nhất, cũng không phải là cô bé xinh xắn nhất, nhưng anh thương mến cô vì cô rất hiền lành.
Cho đến buổi lễ Giáng sinh năm cô tròn 16 tuổi. Khi ngồi vào đàn, anh gần như không nhận ra là cô đứng ngay bên cạnh, trong chiếc áo dài trắng mềm mại và tinh khôi. Đó là lần đầu tiên anh thấy cô mang áo dài, cũng là lần đầu tiên anh nhận ra rằng cô đã trở thành một thếu nữ xinh đẹp. Nhìn nghiêng, gương mặt cô có nét gì đó thật thanh cao và thánh thiện, đôi mắt đen trong veo luôn nhìn thẳng về phía trước. Khi hát, chiếc cổ mảnh mai của cô ngước lên duyên dáng như một con thiên nga trắng: “cao cung lên,khúc nhạc thiên thần xuống...” Và trong một thoáng anh nhận ra rằng anh đã quên mất mình đang ở trong nhà thờ, anh cứ ngỡ như anh chỉ đang đàn cho mỗi một mình cô hát, và anh cũng chỉ nghe có mỗi tiếng hát của cô mà thôi...
Và từ đó, anh để ý đến cô, một điều tự nhiên hơn tất cả mọi điều có thể xảy ra trên thế gian này. Và anh yêu cô, mặc dù anh tin rằng mình chưa bao giờ tỏ lộ cho ai biết, kể cả cô. Anh thấy mình sung sướng khi nghe bạn bè cô kể rằng ở trường, cô là một lớp trưởng rất được nể nang vì học giỏi và năng nổ. Anh thích nhìn ngắm cô cười nói giòn giã với bạn bè, và vô cùng hạnh phúc mỗi khi cô ngừng lại và ý nhị nhìn về phía anh với ánh mắt vừa táo bạo vừa thẹn thùng một cách dễ thương. Mỗi khi tan lễ, cô thường quỳ lại rất lâu và luôn là người ra về sau cùng. Anh đợi cô bên cạnh tháp chuông, chỉ để im lặng trao cho cô một gói kẹo nhỏ, một chùm ổi, hay chùm mận hái từ khu vườn của nhà thờ. Đôi khi, chỉ để hỏi:
-Hôm nay em có vui không?
Và nghe cô thì thầm:
-Dạ có.
Trong những buổi lễ, cô luôn tìm cách đứng ngay bên cạnh chiếc đàn dương cầm, và thỉnh thoảng anh lại mỉm cười với cô, sung sướng khi thấy đôi mắt cô long lanh và đôi môi cô mím lại để cố giấu nụ cười. Không ai biết điều đó, chỉ có anh và cô.
Đôi lúc, trong những giờ đọc kinh tối hoặc sáng, anh bỗng nhớ đến cô và thầm nghĩ: “Mình không muốn trở thành một linh mục nữa, mình sẽ nói với cha xứ là mình không thể trở thành linh mục được”. Nhưng chỉ nghĩ đến thế thôi anh đã thấy hoảng sợ. Anh đã sống với vị cha xứ nghiêm khắc này từ lúc còn là một cậu bé lớp hai. Ông đã nuôi anh ăn học và tất cả mọi người trong gia đình đều tin chắc rằng anh không thể trở thành một cái gì khác ngoài một tu sĩ. Anh đã quen với những việc của nhà thờ, quen kéo chuông trước giờ lễ, quen với việc đèn đóm, âm thanh, đàn hát. Quen cả với kiểu sống trầm mặc và cô độc của một người tu hành, lủi thủi trong căn phòng nhỏ và đọc kinh rất nhiều lần trong ngày. Anh không thể dẫm đạp lên tất cả , chỉ vì cô. Anh không thể tưởng tượng được cô sẽ mang đến cho anh điều gì nhiều hơn thứ tình cảm trong sáng và vô hại ấy, thứ tình cảm mập mờ giữa tình yêu trai gái và tình anh em. Và gần như một sự ngây thơ, anh vẫn nghĩ cô là của riêng mình, và sẽ không bao giờ thuộc về ai khác.
Một buổi trưa tháng sáu, nắng đổ chói chang. Anh vừa về đến nhà thờ thì đã thấy cô chờ anh bên cạnh tháp chuông.Cô nhìn anh bằng đôi mắt long lanh chực khóc, và đôi má rám hồng lên vì nắng:
-Em lên xin cha xứ nghỉ hát ở ca đoàn, em phải vào Sài Gòn để thi Đại học. Có lẽ em không về đây nữa.
Anh đứng lặng, buông xuôi tay theo thân mình. Lòng xáo động dữ dội nhưng thừa biết mình sẽ không thể làm gì để giữ cô lại.
-Khi nào em đi?
-Chiều nay.
-Chiều nay ?
Anh tự hỏi, cô nhìn anh như thế nghĩa là gì. Cô chờ đợi anh điều gì, chờ đợi anh một lời thổ lộ hay hứa hẹn mà anh không thể nào thốt ra được chăng. Nhưng cô chỉ lắc đầu nhè nhẹ rồi nói:
-Anh ở lại mạnh khoẻ.
Anh gật đầu và cô quay lưng đi. Anh chợt thấy lòng mình trống hoác.
-Nghi !
Cô quay lại, nhìn anh điềm tĩnh đến lạ lùng, giống như cô đã biết chắc anh sẽ gọi cô, thậm chí biết chắc sẽ nói gì:
-Em... cố gắng học giỏi nhé !
Cô mỉm cười nhè nhẹ, rồi lại gật đầu và quay đi. Anh đâu cần phải dặn cô như vậy, anh biết chứ. Anh luôn luôn biết rằng cô sẽ là một sinh viên giỏi, cô sẽ làm được điều cô muốn và sẽ trở thành một cái gì đó trong đời, mạnh mẽ và không bao giờ khuất phục. Một cái gì đó, khác anh.
Từ khi Nghi đi, anh thấy mình trở nên trống rỗng và vô vị, nhưng anh chấp nhận sự vô vị đó và gọi nó là “sự bình yên”. Anh tiếp tục đàn cho ca đoàn hát, tiếp tục học tiếng Latinh, học thần học, học ngoại ngữ và âm nhạc ở chủng viện. Rồi hai năm sau, anh chính thức khoác lên người chiếc áo chùng đen và đợi thời gian thử thách để trở thành linh mục.Thỉnh thoảng, anh vẫn nghe một vài người nhắc đến Nghi, nhưng anh tin rằng cô như một cơn bão đã đi xa,và lòng anh phẳng lặng trở lại. Anh nghĩ rằng mình đã không nhớ mong Nghi trong chừng ấy năm tháng, không momg muốn gặp lại cô dù rằng anh vẫn dành cho cô một lời cầu nguyện mỗi đêm. Điều đó có nghĩa là Nghi sẽ không bao giờ khuấy động tâm hồn anh được nữa. Anh vẫn tưởng như thế, cho đến một ngày, tiếng chuông Giáng Sinh lại ngân lên binh boong và Nghi trở về...
oOo
Đông đứng ngay trước mặt Nghi và vẫn còn kinh ngạc. Từ ngày anh mặc áo chùng, tất cả mọi người đều gọi anh là “thầy”, nhưng anh không hề cảm thấy bất bình khi Nghi vẫn gọi anh là “Anh!”. Dường như trong thâm tâm, anh chưa bao giờ nghĩ rằng Nghi có thể gọi anh khác đi được. Trong bóng tối, Nghi đẹp một cách kỳ lạ. Đôi mắt trong như không có đáy, cái miệng, và cái cánh mũi hếch lên bướng bỉnh của cô vẫn quen thuộc với anh như thể cô chưa bao giờ xa anh lâu đến vậy. Đông ngửi thấy mùi chanh thoang thoảng từ mái tóc Nghi, có thể, từ đôi môi của cô nữa. Một cách hoàn toàn vô thức, anh đưa tay sờ lên mặt cô, dường như để nhận xem có đúng là cô hay không, hay để chứng thực rằng cô đang thật sự hiện hữu:
-Em vẫn đẹp lắm !
Nghi mỉm cười và anh thấy bàng hoàng cả người, bàng hoàng vì những lời mình vừa thốt ra, bàng hoàng vì anh đã không hề chờ đợi được gặp lại cô, và còn bàng hoàng vì những tình cảm không lường được đang trỗi dậy mạnh mẽ trong anh. Nếu ngày xưa đối với anh cô là một thiên thần tinh khôi thì bây giờ cô là niềm khát khao chực bùng cháy, chực huỷ hoại tất cả mọi thứ. Và Đông biết rõ, chỉ dấn thêm một bước nữa thôi thì cô sẽ là sự lầm lạc của anh, là nỗi ô nhục của gia đình anh, và của tất cả những giáo dân ngoan đạo xứ này.
Nghi ngước mắt lên, và thấy đôi mắt Đông nhìn cô đăm đắm xuyên qua màn đêm, nửa khao khát, nửa sợ hãi. Bỗng dưng, Nghi muốn oà khóc, cô biết Đông không thể vứt bỏ tất cả để ôm choàng lấy cô. Trong bóng tối, cái cổ cồn của chiếc áo tu sĩ nổi rõ lên màu trắng toát, trắng đến đáng sợ. Nó như một nhát dao đâm mạnh vào tim cô. Cô vừa thấy mình tội lỗi, vừa nguyền rủa sự hèn nhát của cô, và cả của anh. Bởi cô bỗng nhận ra mình yêu anh, vẫn yêu anh từ ngày xưa cho đến tận bây giờ, bất kể ba năm trời không gặp, bất kể chiếc áo chùng đen mà anh đang khoác trên người. cô muốn gục đầu vào ngực anh và kể cho anh nghe cô đã nhớ anh như thế nào, rằng cô đã thèm khát có được sự vững chãi và dịu dàng của anh bên cạnh như thế nào. Rồi Nghi ước gì Đông đừng nhìn cô nồng nàn như thế. Cô lại ước có ai đó đến gần họ ngay lúc này để anh rời xa cô ra. Đông sẽ trở thành linh mục, điều đó là không thể thay đổi, không bao giờ thay đổi được. Nghi biết rằng Đông hiến dâng cuộc đời mình cho việc tu hành không chỉ vì niềm tin, mà còn vì niềm tự hào của gia đình, vì bổn phận và cả vì những tham vọng của bản thân anh. Đó là một con đường đã được vạch sẵn và Đông chưa bao giờ bước chệch khỏi con đường đó.
Có tiếng chuông đồng hồ điểm mười tiếng, chậm rãi. Đông bất giác lùi lại:
- Sắp lễ rồi.
- Phải, sắp lễ rồi.
- Em vào nhà thờ chứ?
- Em không biết.
Đông quay nhìn vào bên trong, ngần ngừ:
- Anh phải đàn cho ca đoàn hát thanh ca.
- Em biết.
Đông cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô và lắc khẽ:
- Có lẽ... anh vào trước, em vào sau nhé!
Nghi gật đầu nhè nhẹ, nhìn Đông đi như chạy về phía cửa nhà thờ , cô nghe như có cái gì đổ vỡ trong lòng mình. Đó là lúc cô nhận ra rằng Đông sợ mọi người nhìn thấy. Nhưng không thể trách anh được, không thể trách được. đời người ta vẫn khổ sở bởi những khát khao bị kìm nén. Có lẽ, cô là phần yếu đuối nhất của tâm hồn Đông. Cô chầm chậm bước ra khỏi cổng giáo đường. Đêm lạnh. Và gió thổi vi vút. Đêm Giáng sinh thường mang đến cho Nghi một cảm giác lạ kỳ, vừa ấm áp, vừa trống trải. Nghi thoáng nghe tiếng dương cầm vang lên điệu nhạc quen thuộc “Cao cung lên, khúc nhạc thiên thần xuống, hoà trong làn gió, nhè nhẹ vấn vương... Ôi linh thiêng...”. Sau lưng cô, tháp chuông bắt đầu ngân lên từng tiếng bing... boong... trong trẻo. Ngay lúc này, Nghi biết mình phải đi xa, xa thật xa, trước khi cô có ý định lôi kéo Đông, hay cám dỗ anh.
Mối tình đầu cũng giống như tiếng chuông vậy. Nó đã qua rồi dẫu ta vẫn nghe như những âm vang của nó còn đọng mãi. Không ai có thể tìm lại một tiếng chuông, cũng không ai nên cố tìm cách giữ lại một tiếng chuông. Hãy để những cơn gió nguyên sơ mang thanh âm ấy đi xa. Nếu không thể tạo nên một điều gì tốt đẹp hơn hiện tại, thì cũng đừng nên phá vỡ hiện tại. Có một thánh đường trong tim anh, tim cô, và những gì cất giấu bên trong đó là thiêng liêng. Nhưng những tham vọng, những bổn phận, cũng như nỗi sợ hãi trước nhân gian bắt họ dừng lại.
Đêm thánh vô cùng, và cánh cửa thánh đường xưa đã khép. Cô chỉ ước một điều, ước gì, nó đừng trở nên hoang phế với thời gian.
( Đông Vy )
Ba năm, nhưng tưởng như lâu lắm rồi Nghi mới trở về quê ngoại. Lại đúng vào dịp Noel. Cô thức dậy vào buổi ban mai, nằm thật lâu trong giường để lắng nghe tiếng chim hót trong những vòm cây quanh vườn, tiếng gầu nước khua vào thành giếng, tiếng ai đó đổ nước vào thùng, và tiếng quét lá...
oOo
Ngoại cô thường có thói quen quét lá mỗi buổi sáng. Khi cây cỏ ngoài vườn còn ướt sương, khi những tia nắng đầu tiên chỉ vừa lướt trên những ngọn cây xa tít, nhuộm một màu vàng óng ánh, rất dịu. Bà dồn lá thành một đống to ở góc vườn rồi châm lửa đốt. Lá khô cháy giòn và lá tươi nổ lép bép. Có những loại lá mà bọn trẻ con gọi là lá nổ, Nghi thường hái bỏ vào lửa, thích thú nhìn chúng nổ tanh tách và phồng rộp lên như cái bánh đa nướng. Cô đã sống những ngày tháng đẹp nhất của mình ở nơi này, một xứ đạo hiền hoà và bình yên. Cô đã trải qua một tuổi thơ trong trẻo và thánh thiện, một mối tình đầu cũng trong trẻo và thánh thiện như thế. Bởi vậy mà mỗi lúc nhớ về quê ngoại, nhớ tuổi thơ là Nghi lại nhớ Đông, nhớ đến da diết.
Suốt ba năm đại học, cô chỉ chăm chú vào sách vở, và không động rung trước bất kỳ ai, mặc dù không hẳn là vì Đông, hoặc ít ra cô cũng tin rằng không phải vì anh. Cách đây không lâu cô đã nghe ai đó nói rằng anh vừa làm lễ tuyên thệ, cô có cảm giác lạ lẫm và cố hình dung ra anh trong chiếc áo chùng đen. Cô nhớ mình đã từng nói với Đông rằng cô muốn anh trở thành một nghệ sĩ chơi piano trong nhà hát lớn chứ không phải là một thầy tu chơi đàn ở nhà thờ. Cô luôn nhớ đôi bàn tay mảnh và dài của anh lướt trên những phím đàn tài hoa như thế nào.Và cô nhớ, nhớ mãi cái ngày bà ngoại mất, Đông đứng bên cạnh tháp chuông chờ cô đi lễ ra để ôm choàng cô vào lòng và nói:
-Em phải khóc đi Nghi, tại sao trong đám tang em không khóc.
Và cô đã khóc, khóc mãi trong vòng tay Đông, không một chút e thẹn, ngượng ngùng, chỉ thấy nhẹ lòng vì biết mình được yêu thương và thấu hiểu. Nhưng từ ngày vào thành phố, Nghi đã luôn biết rằng Đông là ký ức, là một mối tình đã qua, nếu như cô có thể gọi đó là một mối tình...
oOo
Anh lớn hơn cô vài tuổi. Và là một tu sinh. Sinh ra trong một gia đình ngoan đạo nên ngay từ bé, anh đã biết chắc rằng mình sẽ trở thành tu sĩ.
Còn cô chỉ là một cô bé con gầy gò và lặng lẽ, hát trong ca đoàn của giáo xứ. Bố mẹ cô đều sống ở thành phố, còn cô thì sống với bà ngoại ở giáo xứ yên lành này từ lúc bé xíu. Thỉnh thoảng, bà ngoại lại bảo cô mang lên nhà thờ cho cha xứ những món ăn ngon. Anh thường đàn cho ca đoàn của cô trong những buổi lễ chủ nhật dành cho thiếu nhi. Cô không phải là người hát hay nhất, cũng không phải là cô bé xinh xắn nhất, nhưng anh thương mến cô vì cô rất hiền lành.
Cho đến buổi lễ Giáng sinh năm cô tròn 16 tuổi. Khi ngồi vào đàn, anh gần như không nhận ra là cô đứng ngay bên cạnh, trong chiếc áo dài trắng mềm mại và tinh khôi. Đó là lần đầu tiên anh thấy cô mang áo dài, cũng là lần đầu tiên anh nhận ra rằng cô đã trở thành một thếu nữ xinh đẹp. Nhìn nghiêng, gương mặt cô có nét gì đó thật thanh cao và thánh thiện, đôi mắt đen trong veo luôn nhìn thẳng về phía trước. Khi hát, chiếc cổ mảnh mai của cô ngước lên duyên dáng như một con thiên nga trắng: “cao cung lên,khúc nhạc thiên thần xuống...” Và trong một thoáng anh nhận ra rằng anh đã quên mất mình đang ở trong nhà thờ, anh cứ ngỡ như anh chỉ đang đàn cho mỗi một mình cô hát, và anh cũng chỉ nghe có mỗi tiếng hát của cô mà thôi...
Và từ đó, anh để ý đến cô, một điều tự nhiên hơn tất cả mọi điều có thể xảy ra trên thế gian này. Và anh yêu cô, mặc dù anh tin rằng mình chưa bao giờ tỏ lộ cho ai biết, kể cả cô. Anh thấy mình sung sướng khi nghe bạn bè cô kể rằng ở trường, cô là một lớp trưởng rất được nể nang vì học giỏi và năng nổ. Anh thích nhìn ngắm cô cười nói giòn giã với bạn bè, và vô cùng hạnh phúc mỗi khi cô ngừng lại và ý nhị nhìn về phía anh với ánh mắt vừa táo bạo vừa thẹn thùng một cách dễ thương. Mỗi khi tan lễ, cô thường quỳ lại rất lâu và luôn là người ra về sau cùng. Anh đợi cô bên cạnh tháp chuông, chỉ để im lặng trao cho cô một gói kẹo nhỏ, một chùm ổi, hay chùm mận hái từ khu vườn của nhà thờ. Đôi khi, chỉ để hỏi:
-Hôm nay em có vui không?
Và nghe cô thì thầm:
-Dạ có.
Trong những buổi lễ, cô luôn tìm cách đứng ngay bên cạnh chiếc đàn dương cầm, và thỉnh thoảng anh lại mỉm cười với cô, sung sướng khi thấy đôi mắt cô long lanh và đôi môi cô mím lại để cố giấu nụ cười. Không ai biết điều đó, chỉ có anh và cô.
Đôi lúc, trong những giờ đọc kinh tối hoặc sáng, anh bỗng nhớ đến cô và thầm nghĩ: “Mình không muốn trở thành một linh mục nữa, mình sẽ nói với cha xứ là mình không thể trở thành linh mục được”. Nhưng chỉ nghĩ đến thế thôi anh đã thấy hoảng sợ. Anh đã sống với vị cha xứ nghiêm khắc này từ lúc còn là một cậu bé lớp hai. Ông đã nuôi anh ăn học và tất cả mọi người trong gia đình đều tin chắc rằng anh không thể trở thành một cái gì khác ngoài một tu sĩ. Anh đã quen với những việc của nhà thờ, quen kéo chuông trước giờ lễ, quen với việc đèn đóm, âm thanh, đàn hát. Quen cả với kiểu sống trầm mặc và cô độc của một người tu hành, lủi thủi trong căn phòng nhỏ và đọc kinh rất nhiều lần trong ngày. Anh không thể dẫm đạp lên tất cả , chỉ vì cô. Anh không thể tưởng tượng được cô sẽ mang đến cho anh điều gì nhiều hơn thứ tình cảm trong sáng và vô hại ấy, thứ tình cảm mập mờ giữa tình yêu trai gái và tình anh em. Và gần như một sự ngây thơ, anh vẫn nghĩ cô là của riêng mình, và sẽ không bao giờ thuộc về ai khác.
Một buổi trưa tháng sáu, nắng đổ chói chang. Anh vừa về đến nhà thờ thì đã thấy cô chờ anh bên cạnh tháp chuông.Cô nhìn anh bằng đôi mắt long lanh chực khóc, và đôi má rám hồng lên vì nắng:
-Em lên xin cha xứ nghỉ hát ở ca đoàn, em phải vào Sài Gòn để thi Đại học. Có lẽ em không về đây nữa.
Anh đứng lặng, buông xuôi tay theo thân mình. Lòng xáo động dữ dội nhưng thừa biết mình sẽ không thể làm gì để giữ cô lại.
-Khi nào em đi?
-Chiều nay.
-Chiều nay ?
Anh tự hỏi, cô nhìn anh như thế nghĩa là gì. Cô chờ đợi anh điều gì, chờ đợi anh một lời thổ lộ hay hứa hẹn mà anh không thể nào thốt ra được chăng. Nhưng cô chỉ lắc đầu nhè nhẹ rồi nói:
-Anh ở lại mạnh khoẻ.
Anh gật đầu và cô quay lưng đi. Anh chợt thấy lòng mình trống hoác.
-Nghi !
Cô quay lại, nhìn anh điềm tĩnh đến lạ lùng, giống như cô đã biết chắc anh sẽ gọi cô, thậm chí biết chắc sẽ nói gì:
-Em... cố gắng học giỏi nhé !
Cô mỉm cười nhè nhẹ, rồi lại gật đầu và quay đi. Anh đâu cần phải dặn cô như vậy, anh biết chứ. Anh luôn luôn biết rằng cô sẽ là một sinh viên giỏi, cô sẽ làm được điều cô muốn và sẽ trở thành một cái gì đó trong đời, mạnh mẽ và không bao giờ khuất phục. Một cái gì đó, khác anh.
Từ khi Nghi đi, anh thấy mình trở nên trống rỗng và vô vị, nhưng anh chấp nhận sự vô vị đó và gọi nó là “sự bình yên”. Anh tiếp tục đàn cho ca đoàn hát, tiếp tục học tiếng Latinh, học thần học, học ngoại ngữ và âm nhạc ở chủng viện. Rồi hai năm sau, anh chính thức khoác lên người chiếc áo chùng đen và đợi thời gian thử thách để trở thành linh mục.Thỉnh thoảng, anh vẫn nghe một vài người nhắc đến Nghi, nhưng anh tin rằng cô như một cơn bão đã đi xa,và lòng anh phẳng lặng trở lại. Anh nghĩ rằng mình đã không nhớ mong Nghi trong chừng ấy năm tháng, không momg muốn gặp lại cô dù rằng anh vẫn dành cho cô một lời cầu nguyện mỗi đêm. Điều đó có nghĩa là Nghi sẽ không bao giờ khuấy động tâm hồn anh được nữa. Anh vẫn tưởng như thế, cho đến một ngày, tiếng chuông Giáng Sinh lại ngân lên binh boong và Nghi trở về...
oOo
Đông đứng ngay trước mặt Nghi và vẫn còn kinh ngạc. Từ ngày anh mặc áo chùng, tất cả mọi người đều gọi anh là “thầy”, nhưng anh không hề cảm thấy bất bình khi Nghi vẫn gọi anh là “Anh!”. Dường như trong thâm tâm, anh chưa bao giờ nghĩ rằng Nghi có thể gọi anh khác đi được. Trong bóng tối, Nghi đẹp một cách kỳ lạ. Đôi mắt trong như không có đáy, cái miệng, và cái cánh mũi hếch lên bướng bỉnh của cô vẫn quen thuộc với anh như thể cô chưa bao giờ xa anh lâu đến vậy. Đông ngửi thấy mùi chanh thoang thoảng từ mái tóc Nghi, có thể, từ đôi môi của cô nữa. Một cách hoàn toàn vô thức, anh đưa tay sờ lên mặt cô, dường như để nhận xem có đúng là cô hay không, hay để chứng thực rằng cô đang thật sự hiện hữu:
-Em vẫn đẹp lắm !
Nghi mỉm cười và anh thấy bàng hoàng cả người, bàng hoàng vì những lời mình vừa thốt ra, bàng hoàng vì anh đã không hề chờ đợi được gặp lại cô, và còn bàng hoàng vì những tình cảm không lường được đang trỗi dậy mạnh mẽ trong anh. Nếu ngày xưa đối với anh cô là một thiên thần tinh khôi thì bây giờ cô là niềm khát khao chực bùng cháy, chực huỷ hoại tất cả mọi thứ. Và Đông biết rõ, chỉ dấn thêm một bước nữa thôi thì cô sẽ là sự lầm lạc của anh, là nỗi ô nhục của gia đình anh, và của tất cả những giáo dân ngoan đạo xứ này.
Nghi ngước mắt lên, và thấy đôi mắt Đông nhìn cô đăm đắm xuyên qua màn đêm, nửa khao khát, nửa sợ hãi. Bỗng dưng, Nghi muốn oà khóc, cô biết Đông không thể vứt bỏ tất cả để ôm choàng lấy cô. Trong bóng tối, cái cổ cồn của chiếc áo tu sĩ nổi rõ lên màu trắng toát, trắng đến đáng sợ. Nó như một nhát dao đâm mạnh vào tim cô. Cô vừa thấy mình tội lỗi, vừa nguyền rủa sự hèn nhát của cô, và cả của anh. Bởi cô bỗng nhận ra mình yêu anh, vẫn yêu anh từ ngày xưa cho đến tận bây giờ, bất kể ba năm trời không gặp, bất kể chiếc áo chùng đen mà anh đang khoác trên người. cô muốn gục đầu vào ngực anh và kể cho anh nghe cô đã nhớ anh như thế nào, rằng cô đã thèm khát có được sự vững chãi và dịu dàng của anh bên cạnh như thế nào. Rồi Nghi ước gì Đông đừng nhìn cô nồng nàn như thế. Cô lại ước có ai đó đến gần họ ngay lúc này để anh rời xa cô ra. Đông sẽ trở thành linh mục, điều đó là không thể thay đổi, không bao giờ thay đổi được. Nghi biết rằng Đông hiến dâng cuộc đời mình cho việc tu hành không chỉ vì niềm tin, mà còn vì niềm tự hào của gia đình, vì bổn phận và cả vì những tham vọng của bản thân anh. Đó là một con đường đã được vạch sẵn và Đông chưa bao giờ bước chệch khỏi con đường đó.
Có tiếng chuông đồng hồ điểm mười tiếng, chậm rãi. Đông bất giác lùi lại:
- Sắp lễ rồi.
- Phải, sắp lễ rồi.
- Em vào nhà thờ chứ?
- Em không biết.
Đông quay nhìn vào bên trong, ngần ngừ:
- Anh phải đàn cho ca đoàn hát thanh ca.
- Em biết.
Đông cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô và lắc khẽ:
- Có lẽ... anh vào trước, em vào sau nhé!
Nghi gật đầu nhè nhẹ, nhìn Đông đi như chạy về phía cửa nhà thờ , cô nghe như có cái gì đổ vỡ trong lòng mình. Đó là lúc cô nhận ra rằng Đông sợ mọi người nhìn thấy. Nhưng không thể trách anh được, không thể trách được. đời người ta vẫn khổ sở bởi những khát khao bị kìm nén. Có lẽ, cô là phần yếu đuối nhất của tâm hồn Đông. Cô chầm chậm bước ra khỏi cổng giáo đường. Đêm lạnh. Và gió thổi vi vút. Đêm Giáng sinh thường mang đến cho Nghi một cảm giác lạ kỳ, vừa ấm áp, vừa trống trải. Nghi thoáng nghe tiếng dương cầm vang lên điệu nhạc quen thuộc “Cao cung lên, khúc nhạc thiên thần xuống, hoà trong làn gió, nhè nhẹ vấn vương... Ôi linh thiêng...”. Sau lưng cô, tháp chuông bắt đầu ngân lên từng tiếng bing... boong... trong trẻo. Ngay lúc này, Nghi biết mình phải đi xa, xa thật xa, trước khi cô có ý định lôi kéo Đông, hay cám dỗ anh.
Mối tình đầu cũng giống như tiếng chuông vậy. Nó đã qua rồi dẫu ta vẫn nghe như những âm vang của nó còn đọng mãi. Không ai có thể tìm lại một tiếng chuông, cũng không ai nên cố tìm cách giữ lại một tiếng chuông. Hãy để những cơn gió nguyên sơ mang thanh âm ấy đi xa. Nếu không thể tạo nên một điều gì tốt đẹp hơn hiện tại, thì cũng đừng nên phá vỡ hiện tại. Có một thánh đường trong tim anh, tim cô, và những gì cất giấu bên trong đó là thiêng liêng. Nhưng những tham vọng, những bổn phận, cũng như nỗi sợ hãi trước nhân gian bắt họ dừng lại.
Đêm thánh vô cùng, và cánh cửa thánh đường xưa đã khép. Cô chỉ ước một điều, ước gì, nó đừng trở nên hoang phế với thời gian.
( Đông Vy )
pcnguyen- Tổng số bài gửi : 34
Registration date : 13/12/2007
Re: Ngày xưa thân ái...
Kỷ Niệm
Mối tình đầu tiên đã qua rất lâu
Sao đêm nay bỗng bùi ngùi nhớ lại
Là tiếng guốc của một thời thơ dại
Gõ nhịp buồn đau buốt trái tim tôi .
Quán cà phê Mây Tím thuở xa rồi
Đêm thơm ngát một mùi hương dạ lý
Mùa hạ trong tôi là nhành phượng vĩ
Mới ngày nào nghiêng xuống lối đi xưa .
Ai đưa tôi về trong những đêm mưa
Tay ái ngại chẳng dám cầm cho ấm
Cách xa nhau là hai đầu chiếc cặp
Vẫn nghe lòng xao động mãi không thôi .
(Tôn Nữ Thu Dung)
Mối tình đầu tiên đã qua rất lâu
Sao đêm nay bỗng bùi ngùi nhớ lại
Là tiếng guốc của một thời thơ dại
Gõ nhịp buồn đau buốt trái tim tôi .
Quán cà phê Mây Tím thuở xa rồi
Đêm thơm ngát một mùi hương dạ lý
Mùa hạ trong tôi là nhành phượng vĩ
Mới ngày nào nghiêng xuống lối đi xưa .
Ai đưa tôi về trong những đêm mưa
Tay ái ngại chẳng dám cầm cho ấm
Cách xa nhau là hai đầu chiếc cặp
Vẫn nghe lòng xao động mãi không thôi .
(Tôn Nữ Thu Dung)
pcnguyen- Tổng số bài gửi : 34
Registration date : 13/12/2007
Re: Ngày xưa thân ái...
Nhà Trường Xưa
Ôi mái trường thân mến của tôi ơi !
Tôi trở lại, gặp tôi thời tuổi trẻ
Tôi đứng xếp hàng với chiếc cặp da nhỏ bé
Chạy trên bậc thang lim khua mạnh gót giày
Những tia nắng vàng lọc qua tán cây
Thêu trên mặt sân những chấm rực rỡ.
Còn không, gốc bàng tôi khắc tên tôi trên vỏ
Cả một trái tim mũi tên nhọn xuyên ngang
Sân trường xưa chỉ có những cây bàng
Mùa đông lạnh thả những bàn tay phẩm đỏ
Tuổi trẻ ưa những trò chơi ngồ ngộ
Tôi thả chim giấy bay từ cửa sổ xuống sân trường.
Tôi nhớ vô cùng tiếng nhạc guốc cầu thang
Tiếng cười vui, tiếng reo, tiếng gọi
Ðâu góc sân nắng xiên chói lọi
Tôi đứng nghĩ thơ cho tờ báo chuyền tay
Nhà trường ơi, tôi đã về đây
Người học sinh của những thời niên thiếu
Tay cầm chiếc gương vàng phản chiếu ánh hoàng hôn
Bạn cũ còn ai tôi xúc động bồn chồn
Lớp bạn trẻ mới, nhìn tôi xa lạ
Vẫn là tôi, những anh chàng nghiêm túc quá
Nhìn những nữ Giáng Kiều thả bím tóc ngang vai
Tất thẩy nhìn tôi, cả gái lẫn trai
Không ai biết tôi - ngoài những gốc bàng lá đỏ.
Tôi gửi một chiếc hôn tay cho những khung cửa sổ
Cả chiếc mái cao lợp ngói đỏ tôi yêu
Tôi tìm lại tôi và tìm những kỷ niệm rất nhiều
Quá khứ đẹp khi được nhân lên bằng ký ức
Chào mái trường xưa tôi muốn ghì ôm trên lồng ngực.
(Lê Ðại Thanh)
pcnguyen- Tổng số bài gửi : 34
Registration date : 13/12/2007
Re: Ngày xưa thân ái...
Sau lưng mùa hạ cũ
Và lại đến cái mùa phượng đỏ
Kỉ niệm xưa chìm khuất ở nơi nào
Tiếng ve vỡ ra trăm nghìn mảnh nhớ
Em không về nhận mặt tháng năm sao?
Dành cả đấy cho em- dành cả đấy
Anh gom mây ngũ sắc bọc thơ tình
Em nhón gót cho thời gian tụ lại
Tay học trò giọt hạ rớt lem xanh
Dành cả đấy cho em - dành cả đấy
Nguyên cơn mưa không thiếu hạt nào
Nắng mùa hạ trong veo nhìn thấy đáy
Nở phập phồng bóng nước tán me chao
Dành cả đấy cho em- dành cả đấy
Mượn thời gian hăm mốt tuổi, anh đền
Để mùa hạ nắng mưa là trai gái
Phượng cũng từng hồi hộp lúc kêu tên
Và lại nhớ vòm trời hoa phượng vĩ
Khép rưng rưng mùa hạ giữa tay cầm
Cửa lớp mở với một người trong đó
Vẽ lên bàn và hát những lời câm...
Ai bảo nhớ, bảo dành cho em hết
Anh tìm em mắt cứ ngóng lên trời
Câu thơ viết tan vào mây ngũ sắc
Cuối sân trường vô vọng xác ve rơi !
(Trương Nam Hương)
Và lại đến cái mùa phượng đỏ
Kỉ niệm xưa chìm khuất ở nơi nào
Tiếng ve vỡ ra trăm nghìn mảnh nhớ
Em không về nhận mặt tháng năm sao?
Dành cả đấy cho em- dành cả đấy
Anh gom mây ngũ sắc bọc thơ tình
Em nhón gót cho thời gian tụ lại
Tay học trò giọt hạ rớt lem xanh
Dành cả đấy cho em - dành cả đấy
Nguyên cơn mưa không thiếu hạt nào
Nắng mùa hạ trong veo nhìn thấy đáy
Nở phập phồng bóng nước tán me chao
Dành cả đấy cho em- dành cả đấy
Mượn thời gian hăm mốt tuổi, anh đền
Để mùa hạ nắng mưa là trai gái
Phượng cũng từng hồi hộp lúc kêu tên
Và lại nhớ vòm trời hoa phượng vĩ
Khép rưng rưng mùa hạ giữa tay cầm
Cửa lớp mở với một người trong đó
Vẽ lên bàn và hát những lời câm...
Ai bảo nhớ, bảo dành cho em hết
Anh tìm em mắt cứ ngóng lên trời
Câu thơ viết tan vào mây ngũ sắc
Cuối sân trường vô vọng xác ve rơi !
(Trương Nam Hương)
pcnguyen- Tổng số bài gửi : 34
Registration date : 13/12/2007
Re: Ngày xưa thân ái...
Thăm Trường Cũ
( thân tặng các bạn tuổi hoa niên của tôi. Bài thơ đã được nhạc sĩ Mai Ðức Vinh phổ nhạc. )
Ngày ta về, trong sân ngôi trường cũ
Nắng vẫn hanh vàng như những ngày xưa
Hàng cây bên đường giờ đây cao vút
Vui hay buồn mà cành lá đong đưa?
Không thấy ai mà tay ta muốn vẫy
Chào hàng cây, chào trường cũ, đường đi
Bỗng thấy xôn xao góc hồn ngày trước
Tà áo ai choáng ngợp thuở xuân thì ?
Bỗng nhớ ra mình một thời vụng dại
Ôm vở tựa tường ngơ ngác ngó quanh
Mơ ước viển vông những điều không thật
Giấc mộng đầu đời ủ mãi vẫn xanh
Chợt nhận ra mình lạc đường ký ức
Vì ngày xưa là nước chảy qua cầu
Ta đứng đây như người soi bóng nước
Ảo ảnh thôi mà, còn gì nữa đâu !
( thân tặng các bạn tuổi hoa niên của tôi. Bài thơ đã được nhạc sĩ Mai Ðức Vinh phổ nhạc. )
Ngày ta về, trong sân ngôi trường cũ
Nắng vẫn hanh vàng như những ngày xưa
Hàng cây bên đường giờ đây cao vút
Vui hay buồn mà cành lá đong đưa?
Không thấy ai mà tay ta muốn vẫy
Chào hàng cây, chào trường cũ, đường đi
Bỗng thấy xôn xao góc hồn ngày trước
Tà áo ai choáng ngợp thuở xuân thì ?
Bỗng nhớ ra mình một thời vụng dại
Ôm vở tựa tường ngơ ngác ngó quanh
Mơ ước viển vông những điều không thật
Giấc mộng đầu đời ủ mãi vẫn xanh
Chợt nhận ra mình lạc đường ký ức
Vì ngày xưa là nước chảy qua cầu
Ta đứng đây như người soi bóng nước
Ảo ảnh thôi mà, còn gì nữa đâu !
pcnguyen- Tổng số bài gửi : 34
Registration date : 13/12/2007
Re: Ngày xưa thân ái...
Về
Về ngang qua đường cũ
Lá vẫn xanh nguyên màu
Có đôi chùm hoa lạ
Chợt tím vì mong nhau
Về ngang qua quán cũ
Nhạc vẫn vang trong chiều
Lời ca như sóng vỗ
Cuốn lòng theo, bay theo
Về ngang qua sông cũ
Đò xưa nay đã già
Trăng hẹn hò thưở trước
Giờ tách bến nào xa
Về ngang qua phố cũ
Lòng đàn theo nhạc mưa
Ngỡ hai đứa còn đứng
Chụm đầu dưới hiên xưa
Về ngang qua trường cũ
Không dưng thèm vu vơ
Trái me ai chia nửa
Đến bao giờ thôi chua ?
Về ngang qua đường cũ
Lá vẫn xanh nguyên màu
Có đôi chùm hoa lạ
Chợt tím vì mong nhau
Về ngang qua quán cũ
Nhạc vẫn vang trong chiều
Lời ca như sóng vỗ
Cuốn lòng theo, bay theo
Về ngang qua sông cũ
Đò xưa nay đã già
Trăng hẹn hò thưở trước
Giờ tách bến nào xa
Về ngang qua phố cũ
Lòng đàn theo nhạc mưa
Ngỡ hai đứa còn đứng
Chụm đầu dưới hiên xưa
Về ngang qua trường cũ
Không dưng thèm vu vơ
Trái me ai chia nửa
Đến bao giờ thôi chua ?
pcnguyen- Tổng số bài gửi : 34
Registration date : 13/12/2007
Re: Ngày xưa thân ái...
Ta đi bỏ lại một dòng sông
Một mái nhà xiêu một cánh đồng
Vài người bạn nhỏ dăm nỗi nhớ
Mấy mùa nắng hạ mấy chiều đông
Ta đi bỏ lại cánh diều quê
Một ánh trăng non chẳng đủ thề
Đò ngang ai hát trong đêm vắng
Có biết đâu người dạ tái tê
Xa làng nỗi nhớ quặn nhói tim
Phố xá lao đao phận nổi chìm
Chiều xuân ai có về quê cũ
Cho gửi quê nhà một đóa sim
Ta đi dạo ấy một chiều đông
Mẹ dắt tay qua mấy cánh đồng
Thương con mái tóc còn xanh lắm
Vai gầy mẹ gánh những cơn giông
Ta đi dạo lúa hãy còn non
Đồng úng nằm mơ chút nắng giòn
Chân bước mà lòng như muốn ở
Quê nhà níu giữ tấm lòng son
Bây giờ trở lại đất quê xưa
Thấp thoáng nhà ta dưới rặng dừa
Tìm đâu bóng mẹ ngày xưa ấy
Trời cũng giăng buồn mưa trắng mưa.
Một mái nhà xiêu một cánh đồng
Vài người bạn nhỏ dăm nỗi nhớ
Mấy mùa nắng hạ mấy chiều đông
Ta đi bỏ lại cánh diều quê
Một ánh trăng non chẳng đủ thề
Đò ngang ai hát trong đêm vắng
Có biết đâu người dạ tái tê
Xa làng nỗi nhớ quặn nhói tim
Phố xá lao đao phận nổi chìm
Chiều xuân ai có về quê cũ
Cho gửi quê nhà một đóa sim
Ta đi dạo ấy một chiều đông
Mẹ dắt tay qua mấy cánh đồng
Thương con mái tóc còn xanh lắm
Vai gầy mẹ gánh những cơn giông
Ta đi dạo lúa hãy còn non
Đồng úng nằm mơ chút nắng giòn
Chân bước mà lòng như muốn ở
Quê nhà níu giữ tấm lòng son
Bây giờ trở lại đất quê xưa
Thấp thoáng nhà ta dưới rặng dừa
Tìm đâu bóng mẹ ngày xưa ấy
Trời cũng giăng buồn mưa trắng mưa.
pcnguyen- Tổng số bài gửi : 34
Registration date : 13/12/2007
Re: Ngày xưa thân ái...
các bài thơ của chú sưu tầm rất hay.Chú có bộ sưu tầm rất hay, số 1. Tụi con rất thích những bài này, cám ơn chú rất nhiều
playful_62- Tổng số bài gửi : 150
Age : 34
Registration date : 14/11/2007
Re: Ngày xưa thân ái...
Nhật ký
Ép cánh hoa vào trang sổ
Lắng nghe hương thì thầm
Ngọt ngào trời xanh tóc gió
Bạn bè ơi!!! Những năm tháng ...
Ép cánh hoa vào trang sổ
Ảnh hình rất đỗi thân quen
Tất cả đã thành nỗi nhớ
Mai rồi tha thiết gọi tên !
Ép cánh hoa vào trang sổ
Một ngày thân thiết chào ta
Một khoảng trời xanh để ngỏ
Bồi hồi đón bước chân xa.
(Sưu tầm )
Ép cánh hoa vào trang sổ
Lắng nghe hương thì thầm
Ngọt ngào trời xanh tóc gió
Bạn bè ơi!!! Những năm tháng ...
Ép cánh hoa vào trang sổ
Ảnh hình rất đỗi thân quen
Tất cả đã thành nỗi nhớ
Mai rồi tha thiết gọi tên !
Ép cánh hoa vào trang sổ
Một ngày thân thiết chào ta
Một khoảng trời xanh để ngỏ
Bồi hồi đón bước chân xa.
(Sưu tầm )
playful_62- Tổng số bài gửi : 150
Age : 34
Registration date : 14/11/2007
Re: Ngày xưa thân ái...
Ở bên đồi gió hát
Ta đánh mất ngày xưa
Ngày em sang mười tám
Theo chân mùa học xa
Con dốc dài nuối tiếc
Từng buổi trưa tan trường
Em ngừng xe dẫn bộ
Tà áo lem bụi đường
Bên góc trang lưu bút
Ngại không viết một dòng
Để hôm nào nắng đến
Có người đành qua sông
Bóng đa già năm cũ
Treo hắt hiu sườn đồi
Dưới tàng cây quán nước
Giờ dư một chỗ ngồi
Gió bên đồi vẫn hát
Bài tình ca hôm xưa
Lời buồn ai gửi lại
Tím cả lòng hoa mua
Được sửa bởi ngày Sat Dec 29, 2007 12:30 am; sửa lần 1.
pcnguyen- Tổng số bài gửi : 34
Registration date : 13/12/2007
Re: Ngày xưa thân ái...
Ta Trở Về Cắp Sách Tới Trường Xưa
Cả lũ lớp mình gặp lại nhau
Quên đi những mảnh đời cơm áo
Vẫn chí chóe cười đùa như pháo
Hơn bốn chục tuổi đầu cứ vô tư
Ta trở về với những ngày xưa
Chuyện đói nghèo, chuyện học trò một thưở
Rung động đầu đời, ánh nhìn có lửa
Tớ, cậu bây giờ cất tiếng cười vui
Bạn cũ xa rồi mỗi đứa mỗi nơi
Gắn kết bởi những ngày cùng học
Có lần mình trêu nhau phát khóc
Để bây giờ trăm mến ngàn thương
Gọi điện chuyền tay đàm thoại bốn phương
Vẫn nghe ấm run run từ giọng nói
Tuổi trăng rằm ta từng bối rối
Tên ai mà mực tím khắc vào tim
Thưở mộng mơ như cuộc trốn tìm
Giờ rúc rích con trai con gái
Ước gì những tháng năm ở lại
Ta trở về cắp sách tới trường xưa !
Cả lũ lớp mình gặp lại nhau
Quên đi những mảnh đời cơm áo
Vẫn chí chóe cười đùa như pháo
Hơn bốn chục tuổi đầu cứ vô tư
Ta trở về với những ngày xưa
Chuyện đói nghèo, chuyện học trò một thưở
Rung động đầu đời, ánh nhìn có lửa
Tớ, cậu bây giờ cất tiếng cười vui
Bạn cũ xa rồi mỗi đứa mỗi nơi
Gắn kết bởi những ngày cùng học
Có lần mình trêu nhau phát khóc
Để bây giờ trăm mến ngàn thương
Gọi điện chuyền tay đàm thoại bốn phương
Vẫn nghe ấm run run từ giọng nói
Tuổi trăng rằm ta từng bối rối
Tên ai mà mực tím khắc vào tim
Thưở mộng mơ như cuộc trốn tìm
Giờ rúc rích con trai con gái
Ước gì những tháng năm ở lại
Ta trở về cắp sách tới trường xưa !
Được sửa bởi ngày Sat Dec 29, 2007 12:30 am; sửa lần 1.
pcnguyen- Tổng số bài gửi : 34
Registration date : 13/12/2007
Re: Ngày xưa thân ái...
Nhẫn Cỏ
Chiếc nhẫn được tết từ những sợi cỏ mảnh mai ngắt ở ven hồ. Khi người con trai lồng chiếc nhẫn vào ngón tay cô gái, nó vẫn còn phảng phất hương cỏ và xanh nguyên. Mặt trời đỏ ối lẩn sau những tàu lá sen xanh thẫm. Những tia nắng cuối cùng rớt xuống mặt hồ. Trong buổi hoàng hôn đó, chiếc nhẫn cỏ thay cho một lời tỏ tình.
Nhiều năm đã trôi qua kể từ buổi ấy. Người con trai giờ đã rất xa. Anh không biết rằng ngày anh ra đi, người bạn gái của anh đã khóc ướt đẫm những trang giáo trình mỗi giờ lên lớp. Lau nước mắt cho cô là cô bạn thân cùng lớp. Ngày ra trường, hai người bạn gái tự mua hoa tặng nhau rồi chở nhau đến bên bờ hồ nhìn mặt trời lặn. Một thời sinh viên trong trẻo đã qua đi, mang theo cả mối tình đầu. Ở nơi nào đó, anh có ngắm hoàng hôn mỗi buổi chiều ?
Thành phố mỗi ngày thêm ồn ào và chật chội. Hồ sen giờ đông người qua lại. Xe gắn máy nối đuôi nhau phóng bụi mờ. Những buổi chiều yên ả trở nên khan hiếm. Không gian cứ thu hẹp lại dần. Nhà cửa bắt đầu mọc lên. Quanh hồ, đất đá, cát sỏi, gạch vụn vương vãi. Có những bàn chân người xéo nát lên đám cỏ mịn màn thuở trước. Nhìn vào mắt bạn gái thấy nỗi buồn không thể gọi tên. Chỉ có ánh hoàng hôn phản chiếu trong đó là giống màu hoàng hôn năm xưa.
Mùa lại mùa, sen chỉ nở thưa thớt. Bỗng sợ ngày nào đó hồ sen chẳng còn. Khi ấy muốn tìm về quá khứ, chỉ thấy nhà hàng, khách sạn san sát mời chào. Cỏ muôn đời vẫn lan man như thế. Xanh đến vô tư và im lặng đến khiêm nhường. Thấp như lá cỏ là vậy, rất thơ và cũng rất đời. Bây giờ yêu nhau chẳng có ai tặng cỏ. Nghe khùng điên và phù phiếm quá rồi ! Chuyện xưa chỉ còn là kỷ niệm ; bạn gái hiểu cùng nhau thôi.
Rồi một mai cô gái lên xe hoa. Ngón tay lồng vào nhẫn cưới. Qua cầu ngoảnh đầu nhìn lại. Trong trang sách học trò, chiếc nhẫn cỏ dần khô ....
Chiếc nhẫn được tết từ những sợi cỏ mảnh mai ngắt ở ven hồ. Khi người con trai lồng chiếc nhẫn vào ngón tay cô gái, nó vẫn còn phảng phất hương cỏ và xanh nguyên. Mặt trời đỏ ối lẩn sau những tàu lá sen xanh thẫm. Những tia nắng cuối cùng rớt xuống mặt hồ. Trong buổi hoàng hôn đó, chiếc nhẫn cỏ thay cho một lời tỏ tình.
Nhiều năm đã trôi qua kể từ buổi ấy. Người con trai giờ đã rất xa. Anh không biết rằng ngày anh ra đi, người bạn gái của anh đã khóc ướt đẫm những trang giáo trình mỗi giờ lên lớp. Lau nước mắt cho cô là cô bạn thân cùng lớp. Ngày ra trường, hai người bạn gái tự mua hoa tặng nhau rồi chở nhau đến bên bờ hồ nhìn mặt trời lặn. Một thời sinh viên trong trẻo đã qua đi, mang theo cả mối tình đầu. Ở nơi nào đó, anh có ngắm hoàng hôn mỗi buổi chiều ?
Thành phố mỗi ngày thêm ồn ào và chật chội. Hồ sen giờ đông người qua lại. Xe gắn máy nối đuôi nhau phóng bụi mờ. Những buổi chiều yên ả trở nên khan hiếm. Không gian cứ thu hẹp lại dần. Nhà cửa bắt đầu mọc lên. Quanh hồ, đất đá, cát sỏi, gạch vụn vương vãi. Có những bàn chân người xéo nát lên đám cỏ mịn màn thuở trước. Nhìn vào mắt bạn gái thấy nỗi buồn không thể gọi tên. Chỉ có ánh hoàng hôn phản chiếu trong đó là giống màu hoàng hôn năm xưa.
Mùa lại mùa, sen chỉ nở thưa thớt. Bỗng sợ ngày nào đó hồ sen chẳng còn. Khi ấy muốn tìm về quá khứ, chỉ thấy nhà hàng, khách sạn san sát mời chào. Cỏ muôn đời vẫn lan man như thế. Xanh đến vô tư và im lặng đến khiêm nhường. Thấp như lá cỏ là vậy, rất thơ và cũng rất đời. Bây giờ yêu nhau chẳng có ai tặng cỏ. Nghe khùng điên và phù phiếm quá rồi ! Chuyện xưa chỉ còn là kỷ niệm ; bạn gái hiểu cùng nhau thôi.
Rồi một mai cô gái lên xe hoa. Ngón tay lồng vào nhẫn cưới. Qua cầu ngoảnh đầu nhìn lại. Trong trang sách học trò, chiếc nhẫn cỏ dần khô ....
pcnguyen- Tổng số bài gửi : 34
Registration date : 13/12/2007
Re: Ngày xưa thân ái...
BUỔI CHIỀU GIÓ
Tôi về không kịp nữa
Mùa hạ vừa qua rồi
Sân trường xanh lá phượng
Không hoa. Chỉ gió thôi
Tôi về không kịp nữa
Tuổi trẻ bỏ đi rồi
Phiến đá hiên nhà cũ
Cũng lạ lẫm chân tôi
Tôi về không kịp nữa
Chuyến phà đã giữa dòng
Tôi làm sao níu được
Tìm chỗ nào qua sông ?
Tôi về...hình như sớm,
Mùa thu đâm hững hờ
Và mắt ai cũng vậy
Cố cười lên tôi ơi !
(Đoàn Thạch Biền)
Tôi về không kịp nữa
Mùa hạ vừa qua rồi
Sân trường xanh lá phượng
Không hoa. Chỉ gió thôi
Tôi về không kịp nữa
Tuổi trẻ bỏ đi rồi
Phiến đá hiên nhà cũ
Cũng lạ lẫm chân tôi
Tôi về không kịp nữa
Chuyến phà đã giữa dòng
Tôi làm sao níu được
Tìm chỗ nào qua sông ?
Tôi về...hình như sớm,
Mùa thu đâm hững hờ
Và mắt ai cũng vậy
Cố cười lên tôi ơi !
(Đoàn Thạch Biền)
pcnguyen- Tổng số bài gửi : 34
Registration date : 13/12/2007
Re: Ngày xưa thân ái...
TIẾNG GUỐC CUỐI HIÊN TRƯỜNG
Chiều bỗng vang trong lòng ta tiếng guốc
Những âm thanh lóc cóc cuối hiên trường
Nơi một thuở ta vòng tay trước ngực
Trầm ngâm theo một tiếng guốc ai khua
Mười tám tuổi, ai còn vô tư quá
Ai vô tư đến độ hóa ... vô tình
Giờ ra chơi, ai ham chơi kỳ lạ
Bỏ ta một mình đứng ngóng ... một âm thanh
Ơi tiếng guốc trong muôn ngàn tiếng guốc
Ta nhận ra nhờ nhịp bước ai giòn
Thềm sân rộn tiếng ai cười nhún nhẩy
Tóc đuôi gà run rẩy dáng trăng non
Ta đã đợi buổi ai còn mười sáu
Đến hôm sau ai mười tám rồi mà !
Sao tiếng guốc vẫn hồn nhiên huyên náo
Cuối hiên trường, khi sắp hết cấp ba ?
Ai huyên náo, còn ta thầm kín vậy
Chút riêng tư không dễ nói thành lời
Ta còn giữ, nghĩa là còn đọng mãi
Một ngày nào tiếng guốc khẽ khàng rơi...
Chiều bỗng vang trong lòng ta tiếng guốc
Những âm thanh lóc cóc cuối hiên trường
Nơi một thuở ta vòng tay trước ngực
Trầm ngâm theo một tiếng guốc ai khua
Mười tám tuổi, ai còn vô tư quá
Ai vô tư đến độ hóa ... vô tình
Giờ ra chơi, ai ham chơi kỳ lạ
Bỏ ta một mình đứng ngóng ... một âm thanh
Ơi tiếng guốc trong muôn ngàn tiếng guốc
Ta nhận ra nhờ nhịp bước ai giòn
Thềm sân rộn tiếng ai cười nhún nhẩy
Tóc đuôi gà run rẩy dáng trăng non
Ta đã đợi buổi ai còn mười sáu
Đến hôm sau ai mười tám rồi mà !
Sao tiếng guốc vẫn hồn nhiên huyên náo
Cuối hiên trường, khi sắp hết cấp ba ?
Ai huyên náo, còn ta thầm kín vậy
Chút riêng tư không dễ nói thành lời
Ta còn giữ, nghĩa là còn đọng mãi
Một ngày nào tiếng guốc khẽ khàng rơi...
pcnguyen- Tổng số bài gửi : 34
Registration date : 13/12/2007
Re: Ngày xưa thân ái...
những bài thơ này hay quá, tiếp đi chú, nhưng mà đăng qua bên phần mục thơ đi chú.Bên đó đang thiếu, còn bên đây không phải mục thơ.thông cảm nha chú
playful_62- Tổng số bài gửi : 150
Age : 34
Registration date : 14/11/2007
Trang 2 trong tổng số 2 trang • 1, 2
Trang 2 trong tổng số 2 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
|
|