Dien Dan Lop A2 Trinh Hoai Duc
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Tôi

Go down

Tôi Empty Tôi

Bài gửi by playful_62 Mon Dec 10, 2007 7:00 am

(MTO 12 - 1/12/2007)


Là người, ai chẳng có một ước mơ, một khát vọng, đặc biệt là về mơ cái nghề nghiệp mà mình sẽ gắn bó trong suốt cuộc đời...


Thưở nhỏ, khi cô giáo ra đề Tập làm văn "Em muốn làm nghề gì trong tương lai", tôi đã nghĩ mình sẽ là một cô giáo. Trong tâm trí đứa trẻ nhỏ lúc đó, tôi chỉ nghĩ cô giáo thì sẽ được "ra oai", được đứng lớp và... phạt những đứa nhóc mình ghét.

Rồi khi ...tâm hồn ăn uống trỗi dậy trong người, thì tôi lại muốn trở thành một người bán ...hủ tiếu. Cái viễn cảnh suốt ngày được ngồi kế bên nồi hủ tiếu thơm phưng phức, cắt những lát thịt heo thơm tho, mềm mướt và chan thứ nước lèo béo ngậy lên mấy sợi hủ tiếu trong veo khiến tôi cảm thấy bán hủ tiếu là cái nghề ...sung sướng nhất trần đời. Chị tôi đùa "Mày mà bán hủ tiếu chắc sạt nghiệp luôn quá. Tại vì mình mày ăn hết rồi, còn đâu bán cho khách."

Lớn hơn chút nữa, khi bị cái thế giới âm nhạc, điện ảnh xa hoa và vô cùng ..thượng lưu trên TV thu hút, thì tôi, chắc bạn cũng đoán được, muốn trở thành một cô ca sĩ. Ca sĩ trong mắt tôi lúc đó rất tuyệt vời, vừa được mặt quần áo đẹp, vừa nổi tiếng, được mọi người hâm mộ, trọng vọng.

Rồi sau đó là một chuỗi những mộng mơ của tôi: nào là hoa hậu, nào là bác sĩ, y tá, rồi trở thành một nhà văn, một thám tử gia... Mỗi việc làm, mỗi hành động là một động lực giúp tôi ...sản sinh thêm ước mơ.

Chắc chắn tôi sẽ vẫn còn tiếp tục ước mơ như thế, nếu như tôi chưa bao giờ đọc... truyện tranh, chưa bao giờ biết vẽ là cái gì. Phải, chính vẽ đã giúp tôi trở thành một con người khác. Tôi vẽ và viết không ngừng nghỉ. Tôi vẽ đêm vẽ ngày, bất kì lúc nào, bất kể ở đâu.

Tôi chợt nhận ra rằng, trong truyện tranh, tôi có thể vẽ những gì mình muốn, vẽ những gì mình thích, mình tưởng tượng ra. Chỉ với cây bút chì và mẩu giấy, tôi có thể vẽ được cả thế giới này, tôi có thể cho mọi người thấy những ước mơ trong tôi, tôi có thể vẽ được cả chính mình. Nếu muốn bay, tôi sẽ vẽ cho mình đôi cánh. Nếu muốn là một cầu thủ bóng rổ, tôi sẽ vẽ cho mình một bộ đồ thật xì-po và động tác bù rổ trên không, cái mà tôi nghĩ cả đời mình cũng không thực hiện được ( chiều cao khiêm tốn + sức bật kém, hic )



Và bây giờ, trong tôi chỉ có mỗi một thú vui : vẽ và vẽ.


Vẽ để sống. Vẽ để thêm yêu thương. Vẽ để thư giãn, để "thỏa mãn". Vẽ để diễn đạt cái tâm, cái tình mà nhiều khi văn viết cũng chẳng thể nào thể hiện được. Vẽ để thấy được chính mình phản chiếu trong từng bức tranh.

Phải, Vẽ để thấy được chính tôi.

Tôi, chứ không là ai khác.

Hoa nắng
playful_62
playful_62

Tổng số bài gửi : 150
Age : 34
Registration date : 14/11/2007

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang


 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết